Đã bao lần tôi chở em đi qua những con đường trải đầy hoa phượng đỏ, nhưng cái đọng sâu trong mắt em không phải là khung trời đỏ thắm đầy mơ mộng ấy, mà là những mắt trẻ thơ trong veo hồn nhiên từ những ngôi trường mầm non dọc con đường ấy. Có lẽ những khoảnh khắc đó đã nuôi dưỡng tâm hồn em, thắp lên trong em những ước mơ sau này sẽ trở thành cô giáo mầm non. Tôi gửi em giáo viên mầm non tương lai nhưng dòng tâm sự của riêng tôi dành cho em!
Tôi hỏi em sẽ chọn nghề gì để theo học, em không ngần ngại trả lời em muốn làm cô giáo mầm non. Hết cấp 3 em thi đỗ vào hệ cao đẳng sư phạm đại học thủ đô hà nội ngành mầm non, bất chấp gia đình em phản đối vì nghề này theo bố mẹ em không muốn cho con theo học và khó xin việc. Tôi biết trong lòng em đang rất mung lung và lo lắng cho tương lai nghề nghiệp của mình. Tôi chỉ muốn em hãy học và làm việc với tất cả niềm đam mê của em, tôi tin thành công và mơ ước của em sẽ trở thành hiện thực.
Trong tất cả bao nhiêu nghề thì có lẽ nghề giáo viên trong đó giáo viên mầm non là nghề vất vả và trách nhiệm lớn nhất đó em à. Người đặt gạch đầu tiên cho cuộc đời của những mầm non tương lai của xã hội. Em đã chọn một công việc cao qúy và đầy vất vả, nhưng anh tin em sẽ vượt qua và đứng vững trên con đường mà mình đã chọn.
Không cần em phải học đại học, học trung cấp mầm non em cũng có thể trở thành cô giáo mầm non, điều quan trọng nghề dạy trẻ phải có tình thương bao la em à. Dạy học không có nghĩa là chúng ta áp đặt những quan điểm của người đi trước lên những mầm non của tương lai. Vẫn biết là cần phải uốn nắn ngay từ nhỏ nhưng hãy để chúng được sống trong tình thương trong những ánh mắt ngay thơ trong sáng. Hãy là bạn với chúng nha em, như vậy em sẽ hiểu được đằng sau những ánh mắt ngây thơ kia mong muốn điều gì.
Sẽ là một ngày không thể nào quên khi ngày đầu tiên đến lớp. Các em nhỏ sẽ ùa đến bên em, kéo tay e và những đôi môi bé nhỏ vang lên tiếng gọi “ Cô ơi! Cô ơi!” cảm giác đó rất sung sướng phải không em. Nhẹ nhàng như vào một thế giới khác vậy. Cuộc sống này có sẽ có nhiều điều phải suy nghĩ nhưng khi bên chúng được vui cười múa hát hằng ngày em sẽ không cần phải quan tâm về cuộc sống nữa.
Cô gái Tây Nguyên luôn mạnh mẽ mà phải không em. Sẽ có những khó khăn với những ngày đầu tiên, từ những bước đi chập chững của con người, những ngày đầu còn rụt rè e ấp. Còn thoáng chút bối rối khi đằng sau những ánh mắt ngây thơ đang ngấn lệ vì sợ vì lo lắng bước vào một thế giới khác. Sẽ là những lúc không biết trả lời sao với những câu hỏi rất đỗi hồn nhiên trong sáng “Tại sao…”. Sẽ là những khi cười ra nước mắt với những hành động ngờ nghệch của các bé, những lúc bực mình không sao tả siết khi các bé không chịu nghe lời….
Có thể khi chọn nghề giáo viên em sẽ không lường hết được những gian nan vất vả, những áp lực nghề nghiệp. Nhưng hãy cố gắng lên em nhé, em đã chọn một nghề cao cả trong hàng triệu nghề trong xã hội. Hãy yêu thương hãy chia sẻ với chúng như con của em, em nhé! Anh mong có thể nhìn thấy em luôn vui cười như những em bé. Hãy luôn giữ nụ cười trên môi em nhé. Khó khăn nào rồi cũng sẽ vượt qua được thôi mà. Can đảm không sợ khó khăn em nhé! Người sẽ lái những ước mơ bé nhỏ thành sự thật. Cuộc sống này đã cho em món quà vô giá nhất có thể ở bên những thiên thần bé nhỏ. Sống cùng chúng trong những năm tháng đầu đời…..
Chúc em thành công!